Quy khứ huề Hồng Tụ – Mị Ngữ Giả

Quy khứ huề Hồng Tụ

[Cổ đại] Quy khứ huề Hồng Tụ – Mị Ngữ Giả

List truyện ngôn tình hoàn + Ebook. Click .

List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn.


Tạo đề tài mới Trả lời đề tài  [ 4 bài ]  Chuyển đến trang 
1,2Trang sau

Quy khứ huề Hồng Tụ – Mị Ngữ Giả

 

Có bài mới 12.09.2011, 07:55
Hình đại diện của thành viên

ngocquynh520Bang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm ThúBang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm Thú

  Ngày tham gia: 20.07.2006, 10:47
Tuổi: 29 Nữ
Bài viết: 37113
Được thanks: 88432 lần
Điểm: 12.34
20.07.2006, 10 : 47293711388432 lần

10Có bài mới [Cổ đại] Quy khứ huề Hồng Tụ – Mị Ngữ Giả – Điểm:

Quy khứ huề Hồng Tụ

Tên gốc: 归去携红袖

Tác giả : Mị Ngữ Giả

Convert: mhd

Edit : Lạc Bối Bối

Nguồn: lauvongnguyet.wordpress.com

Độ dài : 6 chương.

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản dịch: Hoàn

Thể loại: Ngôn tình cổ đại, huyền huyễn, ngắn

Giới thiệu :

“Hồng Tụ, nàng có phải là hồ ly tinh không?”

Công tử thì thào hỏi ta, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày ta, mang theo vẻ thương xót.

Hắn khí tức khinh nhuyễn như lan, làn môi điểm bên tai ta, có chút lạnh.

Ta ngẩng mặt lên cười mà không đáp, mái tóc dài buông rơi phía sau.

Quần áo lụa trắng rủ xuống, lớp vải xẹt qua da thịt, lạnh như băng tơ sống.

Hai tay hắn ôm lấy ta, mặt vùi vào mái tóc dài của ta, nói lời thật vô nghĩa: “Hồng Tụ, nếu nàng là hồ ly tinh thì thật tốt.”

“Nếu ta là hồ ly tinh, công tử có sợ không?” Ta cười, mười ngón tay thon thon, nhẹ vuốt lên mái tóc hắn.

“Không sợ.” Hắn thở gấp, nắm ngón tay ta, đặt lên môi, “Hồng Tụ của ta, hai bàn tay linh hoạt này, có thể dệt ra gấm vóc đẹp nhất thiên hạ.”

Hắn ca ngợi ta, như say như dại.

Chính là, Hồng Tụ, vì sao nàng không thể biến ra hoa hạ vạn gian, ruộng tốt ngàn khoảnh?

Đây là tiếng nói trong lòng hắn, không cần nói, ta cũng hiểu.

Công tử, chàng đã có những thực phẩm mĩ vị nhất, y phục thư thái nhất, mái nhà ấm áp nhất, còn có một Hồng Tụ ôn nhu nhất.

Đây là tiếng nói trong đáy lòng ta, chưa một lần nói ra, mà hắn cũng sẽ không nghe.

Hắn dùng hôn đầu ngón tay ta, nhíu mày.

Bởi vì ngón tay lạnh buốt, đầu ngón tay đầy vết thương vì dệt vải.

Dù môi hắn rất ấm, nhưng hai bàn tay này, sẽ không thể mềm mại như lúc ban đầu nữa.

“Công tử.” Ta thu hồi hai tay, lặng yên khép vào tay áo.

Hắn không tiếng động thở dài, đẩy ngã ta xuống, cởi tiểu y của ta, không nói một lời phủ lên người ta.

Đã lâu không có khinh thương mật ý, thậm chí không có hữu tình, chỉ trầm mặc biểu thị sự công khai chiếm cứ.

Thanh la trướng gian, đã rất lâu chưa từng ngửi thấy hương khí này.

Ta mở to mắt, trông thấy trướng đỉnh uyên ương, tua rua loạn chiến…. Ngoài trướng, cây đèn cầy đã tắt…

Note: Đêm khuya tĩnh mịch, đọc một câu chuyện ngắn chốn tường đổ rêu phong, phảng phất và mơ hồ. Có một nỗi buồn không nói nên lời, rồi từ từ lặng lẽ chìm xuống thật sâu…

Khi đói khổ, người ta chỉ mong được “cơm no áo ấm”, nhưng cơm no áo ấm rồi, mấy ai không mộng ước “vinh hoa phú quý”.

Nhân gian muôn thuở, đến phút cuối, cái gì mất, cái gì còn lại?


Tìm kiếm với từ khoá :

Được thanks
            Share
Xem thông tin cá nhân

thực_tâm_giả
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn ngocquynh520 về bài viết trên :

     

Có bài mới 12.09.2011, 08:00
Hình đại diện của thành viên

ngocquynh520Bang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm ThúBang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm Thú

  Ngày tham gia: 20.07.2006, 10:47
Tuổi: 29 Nữ
Bài viết: 37113
Được thanks: 88432 lần
Điểm: 12.34
20.07.2006, 10 : 47293711388432 lần

10

Có bài mới Re: [Cổ đại] Quy khứ huề Hồng Tụ – Mị Ngữ Giả – Điểm:

Canh ba, ánh trăng lạnh lẽo, gió thổi bay tấm rèm lụa.

Đêm cuối tháng tư, có dấu hiệu trời sắp mưa.

Ào ào, róc rách, dưới mái hiên, hàng chuối tây thanh thanh thở dài.

Ta không thích trời mưa.

Khi còn nhỏ, mỗi lần đến ngày mưa, tỷ tỷ và ta lại tìm chỗ tránh mưa khắp nơi, chịu đói chịu lạnh là chuyện nhỏ, nhưng đáng sợ nhất là, vào ngày mưa chúng ta còn yếu ớt hơn cả phi trùng, sự bảo hộ duy nhất cũng bị cuốn trôi trong làn nước mưa.

Tỷ tỷ đã rời bỏ ta trong một đêm mưa như thế.

Từ đó, mỗi lần trời đổ mưa, ta lại tìm một nơi thật an toàn, để chính mình có thể ẩn núp thật tốt.

Có lúc là núi hoang cây khô, có lúc là mộ dã phế miếu, thậm chí là chuồng bò chuồng ngựa mùi hôi ngút trời… Ta chỉ là, trước giờ không đến nơi nào có con người. So với trời mưa, ta càng không thích con người hơn.

Con người rất hiểm ác, còn đáng sợ hơn nhiều so với thú dữ.

Nhưng mùi của họ lại thơm ngọt như vậy, hơn nữa lúc họ tương tư động tình, sẽ có một hương vị mà chính họ cũng không biết, đó là một mùi hương lạnh ấm vô pháp miêu tả, giống như mùi hương Ma Vực nở rộ giữa đêm khuya.

Đây là tỷ tỷ nói với ta, nàng nói nàng đã từng hưởng qua.

Nàng nói hút hương khí này vào, có thể khiến chúng ta trở nên mỹ mạo hơn.

Nhưng cái gì mới là “mỹ” đây?

Trong mắt ta, tỷ tỷ rất đẹp.

Có lẽ trong mắt con người, chúng ta vô cùng xấu xa, không thể dung.

Tỷ tỷ thường ra ngoài vào ban đêm, mỗi lần trở về đều mang theo thần tình trôi nổi, phảng phất như mới từ cực lạc trở về.

Nàng nói mùi thơm này lạ lùng lại công hiệu, mà tu vi của nàng cũng tiến triển thần tốc hơn ta rất nhiều.

Ta cũng thèm nhỏ dãi hương khí trong truyền thuyết ấy, nàng lại trách mắng ta, nói ta không được noi theo.

Ta rất nghe lời nàng, cho dù sau khi nàng chết, ta cũng vẫn nhớ kỹ.

Lại rất lâu rất lâu sau, lâu đến mức ta cơ hồ đã quên mất.

Thì ta lại ngửi được mùi hương kì dị kia, lần đầu tiên.

Đó là một đêm tháng tư, trong căn nhà hoang phế mà ta đang trú.

Cuối xuân canh ba, cảnh vật yên tĩnh.

Ta đang trong giấc mộng thì bị tiếng người xì xào bàn tán đánh thức, không ngờ cũng có người đến nơi hoang vắng này.

Đây là một hàn lâm đệ cũ nát lâu năm, chủ nhà lụi bại khó khăn. Mấy năm trước một hồi đại hỏa, khiến cả tòa nhà cháy sạch, chỉ còn lại hai gian thiên ốc. Có một vị là Phùng viên ngoại mua mảnh đất này với giá rẻ, không quá nửa tháng, bạo bệnh mà vong. Phùng gia ngại mảnh đất nhiều tai ương bất tường[1], mấy công tử kế thừa cũng không ai muốn, nên nơi này trở thành hoang phế, không người trông giữ.

Nguyên bản là phúc ấm con cháu đầy nhà, hậu nhân Hàn Lâm không biết cách gìn giữ, Phùng gia tham lam vô nghĩa, khiến chính mình bị mất đại hảo gia nghiệp, lại đổ lên đầu thần quỷ âm dương.

Ta một mình ở tại nơi đây, không ai quấy rầy.

Tiếng xì cào bàn tán truyền từ mái hiên nơi ta đang cư trú tới, cùng với một mùi thơm mê người lạ lùng… Tuy đây là lần đầu tiên ngửi được, ta lại biết, nhất định chính là mùi vị ấy, đây chính là Ma Vực hương trầm luân mê người mà tỷ tỷ nói đến.

Ta nghe thấy tiếng nói ôn nhu của nam tử.

“Yến Nương, chờ ta có được công danh, nhất định sẽ danh chính ngôn thuận thú nàng qua cửa, chấn chỉnh Mạnh gia, không phụ nguyện vọng của Hàn Lâm.”

Tiếng nữ tử thẹn thùng, gọi hắn một tiếng Mạnh lang, tựa hổ oanh nhi.

Mùi thơm mê người càng nồng đậm, tiếng nói nam nữ dần thấm đi, chỉ còn lại tiếng thở gấp.

Ta nhìn xung quanh mái hiên, xuyên qua cây chuối tây xanh rợp, thấy hai thân thể cuốn vào nhau, quần áo tán loạn trên đất.

Ta nhìn thấy tấm lưng trần trụi của nam tử, thân thể thond ài, mái tóc dài đen nhánh tán loạn.

Hắn còn trẻ tuổi lại tuấn tú.

Trên người hắn tản ra hương khí mà chính hắn cũng không biết, tình dục càng tăng, hương thơm càng ngọt ngào.

Ta cúi người, hút thật sâu, như si như túy.

Từ đó về sau, rất nhiều đêm, nam tử và nữ tử đó, lại hẹn hò dưới mái hiên nơi ta trú.

Ta biết nữ tử là tiểu thư Tôn gia, đại phú hộ trong thành, nam tử là hậu nhân của Hàn Lâm, là người dạy học tại Tôn gia. Mỗi lần đến, nữ tử đều dùng áo choàng trúm kín lên đầu, lặng lẽ tới, rồi lại lặng lẽ đi.

Hắn nhìn nàng đi, một người bồi hồi dưới mái hiên, lưu luyến thẫn thờ, hoặc thở ngắn than dài.

Ta ẩn mình dưới trăng nhìn hắn, nhè nhẹ từng chút từng chút, rút khí tức của hắn.

Chương 1. Canh ba, ánh trăng lạnh lẽo, gió thổi bay tấm rèm lụa. Đêm cuối tháng tư, có tín hiệu trời sắp mưa. Ào ào, róc rách, dưới mái hiên, hàng chuối tây thanh thanh thở dài. Ta không thích trời mưa. Khi còn nhỏ, mỗi lần đến ngày mưa, tỷ tỷ và ta lại tìm chỗ tránh mưa khắp nơi, chịu đói chịu lạnh là chuyện nhỏ, nhưng đáng sợ nhất là, vào ngày mưa tất cả chúng ta còn yếu ớt hơn cả phi trùng, sự bảo lãnh duy nhất cũng bị cuốn trôi trong làn nước mưa. Tỷ tỷ đã rời bỏ ta trong một đêm mưa như thế. Từ đó, mỗi lần trời đổ mưa, ta lại tìm một nơi thật bảo đảm an toàn, để chính mình hoàn toàn có thể ẩn núp thật tốt. Có lúc là núi hoang cây khô, có lúc là mộ dã phế miếu, thậm chí còn là chuồng bò chuồng ngựa mùi hôi ngút trời … Ta chỉ là, trước giờ không đến nơi nào có con người. So với trời mưa, ta càng không thích con người hơn. Con người rất độc ác, còn đáng sợ hơn nhiều so với thú dữ. Nhưng mùi của họ lại thơm ngọt như vậy, hơn thế nữa lúc họ tương tư động tình, sẽ có một mùi vị mà chính họ cũng không biết, đó là một mùi hương lạnh ấm vô pháp miêu tả, giống như mùi hương Ma Vực nở rộ giữa đêm khuya. Đây là tỷ tỷ nói với ta, nàng nói nàng đã từng hưởng qua. Nàng nói hút hương khí này vào, hoàn toàn có thể khiến tất cả chúng ta trở nên mỹ mạo hơn. Nhưng cái gì mới là “ mỹ ” đây ? Trong mắt ta, tỷ tỷ rất đẹp. Có lẽ trong mắt con người, tất cả chúng ta vô cùng xấu xa, không hề dung. Tỷ tỷ thường ra ngoài vào đêm hôm, mỗi lần trở lại đều mang theo thần tình trôi nổi, phảng phất như mới từ cực lạc trở về. Nàng nói mùi thơm này lạ lùng lại công hiệu, mà tu vi của nàng cũng tiến triển thần tốc hơn ta rất nhiều. Ta cũng thèm nhỏ dãi hương khí trong thần thoại cổ xưa ấy, nàng lại trách mắng ta, nói ta không được noi theo. Ta rất nghe lời nàng, mặc dầu sau khi nàng chết, ta cũng vẫn nhớ kỹ. Lại rất lâu rất lâu sau, lâu đến mức ta cơ hồ đã quên mất. Thì ta lại ngửi được mùi hương kì quặc kia, lần tiên phong. Đó là một đêm tháng tư, trong căn nhà hoang phế mà ta đang trú. Cuối xuân canh ba, cảnh vật yên tĩnh. Ta đang trong giấc mộng thì bị tiếng người xì xào buôn chuyện thức tỉnh, không ngờ cũng có người đến nơi hoang vắng này. Đây là một hàn lâm đệ cũ nát lâu năm, chủ nhà lụi bại khó khăn vất vả. Mấy năm trước một hồi đại hỏa, khiến cả tòa nhà cháy sạch, chỉ còn lại hai gian thiên ốc. Có một vị là Phùng viên ngoại mua mảnh đất này với giá rẻ, không quá nửa tháng, bạo bệnh mà vong. Phùng gia ngại mảnh đất nhiều tai ương bất tường [ 1 ], mấy công tử thừa kế cũng không ai muốn, nên nơi này trở thành hoang phế, không người trông giữ. Nguyên bản là phúc ấm con cháu đầy nhà, hậu nhân Hàn Lâm không biết cách gìn giữ, Phùng gia tham lam không có ý nghĩa, khiến chính mình bị mất đại hảo gia nghiệp, lại đổ lên đầu thần quỷ âm khí và dương khí. Ta một mình ở tại nơi đây, không ai quấy rầy. Tiếng xì cào buôn chuyện truyền từ mái hiên nơi ta đang cư trú tới, cùng với một mùi thơm mê người lạ lùng … Tuy đây là lần tiên phong ngửi được, ta lại biết, nhất định chính là mùi vị ấy, đây chính là Ma Vực hương trầm luân mê người mà tỷ tỷ nói đến. Ta nghe thấy lời nói ôn nhu của nam tử. “ Yến Nương, chờ ta có được sự nghiệp, nhất định sẽ danh chính ngôn thuận thú nàng qua cửa, kiểm soát và chấn chỉnh Mạnh gia, không phụ nguyện vọng của Hàn Lâm. ” Tiếng nữ tử thẹn thùng, gọi hắn một tiếng Mạnh lang, tựa hổ oanh nhi. Mùi thơm mê người càng nồng đậm, lời nói nam nữ dần thấm đi, chỉ còn lại tiếng thở gấp. Ta nhìn xung quanh mái hiên, xuyên qua cây chuối tây xanh rợp, thấy hai thân thể cuốn vào nhau, quần áo tán loạn trên đất. Ta nhìn thấy tấm sống lưng trần trụi của nam tử, thân thể thond ài, mái tóc dài đen nhánh tán loạn. Hắn còn trẻ tuổi lại tuấn tú. Trên người hắn tản ra hương khí mà chính hắn cũng không biết, tình dục càng tăng, mừi hương càng ngọt ngào. Ta cúi người, hút thật sâu, như si như túy. Từ đó về sau, rất nhiều đêm, nam tử và nữ tử đó, lại hẹn hò dưới mái hiên nơi ta trú. Ta biết nữ tử là tiểu thư Tôn gia, đại phú hộ trong thành, nam tử là hậu nhân của Hàn Lâm, là người dạy học tại Tôn gia. Mỗi lần đến, nữ tử đều dùng áo choàng trúm kín lên đầu, lặng lẽ tới, rồi lại lặng lẽ đi. Hắn nhìn nàng đi, một người bồi hồi dưới mái hiên, lưu luyến thẫn thờ, hoặc thở ngắn than dài. Ta ẩn mình dưới trăng nhìn hắn, nhè nhẹ từng chút từng chút, rút khí tức của hắn .— —— —— —— —— —

Chương 2.

Lại là một đêm mưa nặng hạt, ta bị đánh thức khỏi giấc mộng.

Lần này không phải tiếng nói nam nữ, mà là tiếng khóc thảm thiết của hắn.

Tiếng khóc trong đêm mưa yên tĩnh vô cùng thê lương, thanh thanh như bóp nghẹt tim phổi, ta chưa từng nghe tiếng khóc thương tâm như vậy.

Men theo hướng có tiếng khóc, ta tránh mưa, hiện thân nơi góc tường dưới tàng chuối tây.

Hắn thanh sam hỗn độn, búi tóc rối tung, y phục ướt đẫm bùn và nước, tên trán, khóe môi đầy vết máu, bầm tím.

Hắn quỳ dưới đống hoang tàn của nhà chính, trán dập xuống đất, tiếng khóc bi ai.

Hắn nói với tổ tông của mình, bi tố[2] chính mình bất hiếu, bi tố không cam lòng nhìn ý trung nhân được gả cho người khác, bi tố bị người ta nhục nhã.

Lệ nam nhi, không dễ rơi.

Một thân thanh tú, sinh liền phong lưu, lại lạc lõng côi cút trong mưa, để gió thổi thanh sam, mưa đập sống lưng.

Ta chưa từng gặp ai đáng thương như vậy.

Thế gian không như ý, nguyên không chỉ cơ bão ấm lạnh[3], dù đã cơ bão ấm lạnh, nhưng mọi chuyện vẫn không như ý.

Ta thán một tiếng, dưới mái hiên gió vẫn thổi mạnh.

Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn quanh tứ phía, kinh hãi hỏi “Ai?”.

Là ai, ta là ai?

Khoảnh khắc ấy, trái tim như có cái gì chạy qua.

Đứng dưới tán chuối xanh, ta chiết một tán lá, hóa thành bích dù, bước ra ngoài.

Hóa thành hình dạng Yến Nương, quần áo hồng nhạt, mỉm cười gọi một tiếng “Công tử”, nghiêng chuyển bích dù, che mưa gió trên đỉnh đầu hắn.

Sau này hắn nói với ta, giữa đêm gió thảm mưa sầu, liếc mắt thấy ta, đột nhiên cảm thấy đã không còn gì hơn khoảnh khắc ấy.

Đó là một hồi hoang lương ảo mộng, cũng ngọt như đường phèn, không nguyện tỉnh lại.

Ta nói ta nguyện ném bỏ gia đình, chân chời góc biển đi theo hắn.

Từ nay thế gian đã không còn Yến Nương, chỉ còn lại Hồng Tụ.

Kịch nam lý đô có một đoạn xướng, ta từng đứng sau cây cột ở sân khấu nghe người xướng, “Viễn lai thủ công danh, quy khứ huề hồng tụ[4]”…

Lúc ấy ta liền nghĩ, ta nguyện làm Hồng Tụ, cùng một người trở lại.

Hắn lệ rơi đầy mặt, trong mưa gió cầm tay ta, thanh thanh gọi Hồng Tụ.

Nâng áo sửa khăn, thêm hương đêm đọc sách[5], từ đó về sau, ta là Hồng Tụ của hắn, hắn là công tử của ta.

Đêm đó chúng ta không nhà để về, chân chính trở thành một đôi uyên ương giữa mưa gió, song túc song phi.

Hắn cởi áo khoác ngoài che lên vai ta, bộ ngực ấm áp chắn đi mưa gió.

Dù gió đông lạnh run rẩy, hắn vẫn cười, tay nắm chặt tay ta, khoái hoạt như hài đồng.

Gữa bức tường đổ nát của Hàn Lâm đệ, lần đầu tiên ta cảm thấy gió đêm không còn rét lạnh, cảm thấy không còn ghét trời mưa.

Khi trời sáng, mưa cũng ngừng rơi, chúng ta cùng nhau rời đi.

Thanh sam tung bay, tay cầm túi sách, đi nhanh ra ngoài, bước lên bến đò.

Ta mang theo một túi vải lam, khép mi mỉm cười, nát bước sau lưng hắn.

Nam tử bên cạnh ta dừng chân nhìn xung quanh, hắn trở lại, lại nhìn về nơi đô thành phồn hoa, tháp cao lầu son, đèn đuốc vải sắc.

Thuyền nhổ neo, con thuyền quay đầu về phương nam.

Mạn thuyền lay động, trôi nổi giữa dòng.

Hắn dừng chân nơi mũi tàu, tay áo tung bay, thật lâu ngóng nhìn.

Ta dịu dàng hỏi: “Công tử vẫn là không thể từ bỏ?”

Hắn ngửa đầu, nhìn đám mây lững lờ trôi: “Hồng Tụ, sẽ có một ngày, nàng thấy ta áo gấm về làng.” Chương 2. Lại là một đêm mưa nặng hạt, ta bị thức tỉnh khỏi giấc mộng. Lần này không phải lời nói nam nữ, mà là tiếng khóc thảm thiết của hắn. Tiếng khóc trong đêm mưa yên tĩnh vô cùng thê lương, thanh thanh như bóp nghẹt tim phổi, ta chưa từng nghe tiếng khóc thương tâm như vậy. Men theo hướng có tiếng khóc, ta tránh mưa, hiện thân nơi góc tường dưới tàng chuối tây. Hắn thanh sam hỗn độn, búi tóc rối tung, y phục ướt đẫm bùn và nước, tên trán, khóe môi đầy vết máu, bầm tím. Hắn quỳ dưới đống hoang tàn của nhà chính, trán dập xuống đất, tiếng khóc bi ai. Hắn nói với tổ tông của mình, bi tố [ 2 ] chính mình bất hiếu, bi tố không cam lòng nhìn ý trung nhân được gả cho người khác, bi tố bị người ta nhục nhã. Lệ đàn ông, không dễ rơi. Một thân thanh tú, sinh liền phong phú, lại lạc lõng côi cút trong mưa, để gió thổi thanh sam, mưa đập sống sống lưng. Ta chưa từng gặp ai đáng thương như vậy. Thế gian không như mong muốn, nguyên không chỉ cơ bão ấm lạnh [ 3 ], dù đã cơ bão ấm lạnh, nhưng mọi chuyện vẫn không như mong muốn. Ta thán một tiếng, dưới mái hiên gió vẫn thổi mạnh. Hắn tự nhiên quay đầu, nhìn quanh tứ phía, kinh hãi hỏi “ Ai ? ”. Là ai, ta là ai ? Khoảnh khắc ấy, trái tim như có cái gì chạy qua. Đứng dưới tán chuối xanh, ta chiết một tán lá, hóa thành bích dù, bước ra ngoài. Hóa thành hình dạng Yến Nương, quần áo hồng nhạt, mỉm cười gọi một tiếng “ Công tử ”, nghiêng chuyển bích dù, che mưa gió trên đỉnh đầu hắn. Sau này hắn nói với ta, giữa đêm gió thảm mưa sầu, liếc mắt thấy ta, đùng một cái cảm thấy đã không còn gì hơn khoảnh khắc ấy. Đó là một hồi hoang lương ảo mộng, cũng ngọt như đường phèn, không nguyện tỉnh lại. Ta nói ta nguyện ném bỏ mái ấm gia đình, chân chời góc biển đi theo hắn. Từ nay trần gian đã không còn Yến Nương, chỉ còn lại Hồng Tụ. Kịch nam lý đô có một đoạn xướng, ta từng đứng sau cây cột ở sân khấu nghe người xướng, “ Viễn lai thủ công danh, quy khứ huề hồng tụ [ 4 ] ” … Lúc ấy ta liền nghĩ, ta nguyện làm Hồng Tụ, cùng một người trở lại. Hắn lệ rơi đầy mặt, trong mưa gió cầm tay ta, thanh thanh gọi Hồng Tụ. Nâng áo sửa khăn, thêm hương đêm đọc sách [ 5 ], từ đó về sau, ta là Hồng Tụ của hắn, hắn là công tử của ta. Đêm đó tất cả chúng ta không nhà để về, chân chính trở thành một đôi uyên ương giữa mưa gió, tuy nhiên túc song phi. Hắn cởi áo khoác ngoài che lên vai ta, bộ ngực ấm cúng chắn đi mưa gió. Dù gió đông lạnh run rẩy, hắn vẫn cười, tay nắm chặt tay ta, khoái hoạt như hài đồng. Gữa bức tường đổ nát của Hàn Lâm đệ, lần tiên phong ta cảm thấy gió đêm không còn rét lạnh, cảm thấy không còn ghét trời mưa. Khi trời sáng, mưa cũng ngừng rơi, tất cả chúng ta cùng nhau rời đi. Thanh sam tung bay, tay cầm túi sách, đi nhanh ra ngoài, bước lên bến đò. Ta mang theo một túi vải lam, khép mi mỉm cười, nát bước sau sống lưng hắn. Nam tử bên cạnh ta dừng chân nhìn xung quanh, hắn trở lại, lại nhìn về nơi đô thị phồn hoa, tháp cao lầu son, đèn đuốc vải sắc. Thuyền nhổ neo, con thuyền quay đầu về phương nam. Mạn thuyền lay động, trôi nổi giữa dòng. Hắn dừng chân nơi mũi tàu, tay áo tung bay, thật lâu ngóng nhìn. Ta êm ả dịu dàng hỏi : “ Công tử vẫn là không hề từ bỏ ? ” Hắn ngửa đầu, nhìn đám mây lững lờ trôi : “ Hồng Tụ, sẽ có một ngày, nàng thấy ta áo gấm về làng. “

Tìm kiếm với từ khoá :

Được thanks
            Share
Xem thông tin cá nhân

     

Có bài mới 12.09.2011, 08:01
Hình đại diện của thành viên

ngocquynh520Bang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm ThúBang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm Thú

  Ngày tham gia: 20.07.2006, 10:47
Tuổi: 29 Nữ
Bài viết: 37113
Được thanks: 88432 lần
Điểm: 12.34
20.07.2006, 10 : 47293711388432 lần

10Có bài mới Re: [Cổ đại] Quy khứ huề Hồng Tụ – Mị Ngữ Giả – Điểm:

Đi ngàn dặm về phương nam, giọng nói quê hương, đã không còn nghe thấy.

Chúng ta mai danh ẩn tích, tha hương tìm một ngôi nhà sơ sài, bồng vách cổng tre, dựng một hàng rào trúc.

Cơm canh bình dị, áo quần bình thường, từ nay về sau sống nương tựa vào nhau, như một đôi vợ chồng chân chính.

Ta thường làm những thứ thức ăn mỹ vị, xướng lên những câu ca uyển chuyển.

Hắn thường nói, Hồng Tụ, Hồng Tụ, nàng hẳn là kiếp trước đã khiếm ta một đoạn tình yêu, ông trời gửi hồn nàng vào Yến Nương đến báo đáp ta.

Ta không muốn nghe hai chữ Yến Nương, mỗi khi trong lúc vong tình hắn gọi hai tiếng ấy, ta liền tức giận.

Một thời gian lâu sau, hắn rốt cuộc quên đi, chỉ gọi ta là Hồng Tụ.

Ban ngày, hắn ở thư mục dạy tiểu đồng, ta đến bờ sôgn Hoán Sa giặt quần áo.

Ngoài thôn trang có dòng suốt xanh biếc chảy từ núi xuống, thanh lưu róc rách, hoa rụng điểm điểm.

Hài đồng chạy nhảy vui chơi, tốp năm tốp ba thôn phụ chỉ vào ta, xì xào bàn tán.

Vì chưa từng tiếp cận với nhiều người như vậy, ban đầu ta sợ hãi không hiểu… Không phải là không thể, chỉ là ta không biết ta phải làm sao để làm người, làm sao để có thể làm một nữ nhân Hồng Tụ.

Ta lén lút nhìn những thiếu phụ hàng xóm, học các nàng gánh nước quét nhà, may vá, giặt đồ, dưỡng lão phù ấu, suốt ngày luôn tay không ngừng.

Thì ra nữ nhân cũng cần lo liệu sinh kế.

Ta nói với công tử, ta sẽ dệt vải.

Hắn không vui.

Hắn nói thê tử của hắn vai quàng khăn, cổ đeo châu, lĩnh cáo mệnh, làm nhất phẩm phu nhân.

Hắn không muốn ta sa vào những phụ nhân thô bỉ, giống những thôn phụ bình thường.

Hàng đêm trong những bữa tiệc tên gối, ta lại ngửi được hương thơm ngọt mê người, ngọt như mật, ấm như xuân, theo đôi môi hắn nhè nhẹ từng đột tiến vàomiệng ta. Hắn nói, có thê nhược như nàng, cuộc đời này cũng đủ rồi.

Nguyệt chiếu trên gối, phảng phất trên khuôn mặt an điềm của hắn.

Ta nhìn hắn không chớp mắt.

Công tử, chàng nên biết, lúc đầu ta chỉ là ngoan tâm nổi lên, tham lam hương thơm mê ngọt của chàng.

Mới đầu, chỉ là như thế.

Về sau, mọi thứ mới bắt đầu.

Hắn dạy học khổ cực, thu những đồng bạc nhỏ, dần dần số vào chẳng bằng số ra.

Đêm mài mực, cầm đuốc lập lòe bên cửa sổ, cố gắng tranh thủ công danh, lại vẫn luôn thi không đậu.

Nhan gian xuân thu rất vội vàng, ta đã nhớ không rõ mình sống qua bao nhiêu mùa xuân, cũng không nhớ được chúng ta dựa vào nhau đã bao lâu. Chỉ nhớ rõ những hài đồng theo học hắn dần cao lên, tóc trái đào cũng đã búi lên thật cao.

Trong mắt ta, hắn vẫn rất phong độ nhẹ nhàng.

Dung nhan ta cũng chưa từng thay đổi.

Có một ngày, hắn bắt đầu mọc râu, nhìn gương cảm thán, mười năm.

Mười năm là bao lâu, có lâu như ánh mặt trời lên cao rồi rớt xuống không?

Ta vẫn cho rằng năm tháng dài lâu, không bao giờ thay đổi, lại quên đi con người và ta không giống nhau.

Thời gian hắn đọc sách càng ngày càng ít, trước không chịu bán chữ, giờ cũng làm mấy bức tranh chữ, cầm đi chợ đổi lấy tiền.

Một ngày tại chợ bị thôn manh[6] khi nhục, hắn giận dữ trở về, ban đêm uống say, đập chiếc chén không, tuyệt vọng cười tự hỏi, năm nào mới có thể trở lại.

Nguyên lai hắn vẫn nhớ kỹ tâm niệm trở lại, nhớ kỹ công danh.

Ta pha một tách trà, thêm hương hắn thích.

Hắn lại thừa dịp say phẩy tay áo, hất ly trà đồ trên đất.

Vợ chồng nghèo hèn bách sự bi thương, đồ có hồng tụ, vô tâm thêm hương.

Làm người đã lâu, việc này cuối cùng ta cũng hiểu được.

Ta xoay người về vựa củi, đóng cửa cầm đuốc soi, bận rộn đến bình minh.

Dệt đan, là khả năng bẩm sinh của tộc ta.

A khí thành ti, lạc tay thành văn[7], không có gì có thể linh hoạt hơn khi ta dệt vải.

Ta dệt ra vải dệt, như sơn gian lưu lam phiêu dật, như bầu trời mây trắng sáng tỏ[8].

Cho đến khi bình minh, ta đem những thớ vải dệt lúc đêm, nhờ hàng xóm đem đến chợ bán.

Lúc hoàng hôn, hàng xóm mang về trăm lượng bạc ròng, nói vải ta dệt nhất thụ mà không[9], khiến cả thành tranh đoạt.

Người trong thôn hào hứng lan truyền, ta là nương tử khéo léo, dệt vải như thần.

Hắn cầm chỗ ngân lượng, chỉ đứng ngây người.

Ta hỏi hắn, trăm lượng bạc này, có đủ mua một vài mẫu đất cằn, một gian nhà không?

Hắn kinh hoàng, thật lâu sau.

Không, Hồng Tụ.

Ngón tay nàng vừa chạm xuống, đã có ruộng tốt hoa hạ, phú quý khôn cùng?

Hắn gắt gao ôm ta, như châu như bảo, như điên như cuồng, vui mừng tựa hạn hán lâu ngày gặp mưa, phảng phất trước mắt đã thấy đường công danh.

Chương 3. Đi ngàn dặm về phương nam, giọng nói quê nhà, đã không còn nghe thấy. Chúng ta mai danh ẩn tích, tha hương tìm một ngôi nhà sơ sài, bồng vách cổng tre, dựng một hàng rào trúc. Cơm canh bình dị, áo quần thông thường, từ nay về sau sống lệ thuộc vào nhau, như một đôi vợ chồng chân chính. Ta thường làm những thứ thức ăn mỹ vị, xướng lên những câu ca uyển chuyển. Hắn thường nói, Hồng Tụ, Hồng Tụ, nàng hẳn là kiếp trước đã khiếm ta một đoạn tình yêu, ông trời gửi hồn nàng vào Yến Nương đến báo đáp ta. Ta không muốn nghe hai chữ Yến Nương, mỗi khi trong lúc vong tình hắn gọi hai tiếng ấy, ta liền tức giận. Một thời hạn lâu sau, hắn rốt cuộc quên đi, chỉ gọi ta là Hồng Tụ. Ban ngày, hắn ở thư mục dạy tiểu đồng, ta đến bờ sôgn Hoán Sa giặt quần áo. Ngoài thôn trang có dòng suốt xanh lè chảy từ núi xuống, thanh lưu róc rách, hoa rụng điểm điểm. Hài đồng chạy nhảy đi dạo, tốp năm tốp ba thôn phụ chỉ vào ta, xì xào buôn chuyện. Vì chưa từng tiếp cận với nhiều người như vậy, khởi đầu ta sợ hãi không hiểu … Không phải là không hề, chỉ là ta không biết ta phải làm thế nào để làm người, làm thế nào để hoàn toàn có thể làm một nữ nhân Hồng Tụ. Ta lén lút nhìn những thiếu phụ hàng xóm, học những nàng gánh nước quét nhà, may vá, giặt đồ, dưỡng lão phù ấu, suốt ngày luôn tay không ngừng. Thì ra nữ nhân cũng cần lo liệu sinh kế. Ta nói với công tử, ta sẽ dệt vải. Hắn không vui. Hắn nói thê tử của hắn vai quàng khăn, cổ đeo châu, lĩnh cáo mệnh, làm nhất phẩm phu nhân. Hắn không muốn ta sa vào những phụ nhân thô bỉ, giống những thôn phụ thông thường. Hàng đêm trong những bữa tiệc tên gối, ta lại ngửi được hương thơm ngọt mê người, ngọt như mật, ấm như xuân, theo đôi môi hắn nhè nhẹ từng đột tiến vàomiệng ta. Hắn nói, có thê nhược như nàng, cuộc sống này cũng đủ rồi. Nguyệt chiếu trên gối, phảng phất trên khuôn mặt an điềm của hắn. Ta nhìn hắn không chớp mắt. Công tử, chàng nên biết, lúc đầu ta chỉ là ngoan tâm nổi lên, tham lam hương thơm mê ngọt của chàng. Mới đầu, chỉ là như vậy. Về sau, mọi thứ mới mở màn. Hắn dạy học khổ cực, thu những đồng bạc nhỏ, từ từ số vào chẳng bằng số ra. Đêm mài mực, cầm đuốc lập lòe bên hành lang cửa số, cố gắng nỗ lực tranh thủ sự nghiệp, lại vẫn luôn thi không đậu. Nhan gian xuân thu rất hấp tấp vội vàng, ta đã nhớ không rõ mình sống qua bao nhiêu mùa xuân, cũng không nhớ được tất cả chúng ta dựa vào nhau đã bao lâu. Chỉ nhớ rõ những hài đồng theo học hắn dần cao lên, tóc trái đào cũng đã búi lên thật cao. Trong mắt ta, hắn vẫn rất phong độ nhẹ nhàng. Dung nhan ta cũng chưa từng đổi khác. Có một ngày, hắn mở màn mọc râu, nhìn gương cảm thán, mười năm. Mười năm là bao lâu, có lâu như ánh mặt trời lên cao rồi rớt xuống không ? Ta vẫn cho rằng năm tháng vĩnh viễn, không khi nào biến hóa, lại quên đi con người và ta không giống nhau. Thời gian hắn đọc sách ngày càng ít, trước không chịu bán chữ, giờ cũng làm mấy bức tranh chữ, cầm đi chợ đổi lấy tiền. Một ngày tại chợ bị thôn manh [ 6 ] khi nhục, hắn khó chịu quay trở lại, đêm hôm uống say, đập chiếc chén không, vô vọng cười tự hỏi, năm nào mới hoàn toàn có thể trở lại. Nguyên lai hắn vẫn nhớ kỹ tâm niệm trở lại, nhớ kỹ công danh sự nghiệp. Ta pha một tách trà, thêm hương hắn thích. Hắn lại thừa dịp say phẩy tay áo, hất ly trà đồ trên đất. Vợ chồng nghèo hèn bách sự bi thương, đồ có hồng tụ, vô tâm thêm hương. Làm người đã lâu, việc này ở đầu cuối ta cũng hiểu được. Ta xoay người về vựa củi, đóng cửa cầm đuốc soi, bận rộn đến bình minh. Dệt đan, là năng lực bẩm sinh của tộc ta. A khí thành ti, lạc tay thành văn [ 7 ], không có gì hoàn toàn có thể linh động hơn khi ta dệt vải. Ta dệt ra vải dệt, như sơn gian lưu lam phiêu dật, như khung trời mây trắng sáng tỏ [ 8 ]. Cho đến khi bình minh, ta đem những thớ vải dệt lúc đêm, nhờ hàng xóm đem đến chợ bán. Lúc hoàng hôn, hàng xóm mang về trăm lượng bạc ròng, nói vải ta dệt nhất thụ mà không [ 9 ], khiến cả thành tranh đoạt. Người trong thôn hào hứng Viral, ta là nương tử khôn khéo, dệt vải như thần. Hắn cầm chỗ ngân lượng, chỉ đứng ngây người. Ta hỏi hắn, trăm lượng bạc này, có đủ mua một vài mẫu đất cằn, một gian nhà không ? Hắn kinh hoàng, thật lâu sau. Không, Hồng Tụ. Ngón tay nàng vừa chạm xuống, đã có ruộng tốt hoa hạ, phong phú khôn cùng ? Hắn gắt gao ôm ta, như châu như bảo, như điên như cuồng, vui mừng tựa hạn hán lâu ngày gặp mưa, phảng phất trước mắt đã thấy đường sự nghiệp .— —— —— —— ———

Chương 4.

Hắn dùng hết trăm lượng bạc này, mở một phương dệt Hồng Tụ trong thành.

Ngày khai trương, khách đầy cửa, tiếng đồn lan nhanh.

Chỉ sau ba ngày, phường diệt nho nhỏ, đã tiếp bao khách nhân.

Nhiều ngày, mới đến chính ngọ, số vải ta dệt đều đã bán hết.

Ba tháng sau, chúng ta phải chuyển dệt phường đến một nơi lớn hơn.

Nửa năm sau, dệt phường Hồng Tụ danh dương toàn thành, người dưới quê cũng đến tìm mua.

Phú quý tới dễ dàng như thế, ban đầu cao không thể chạm đến, đảo mắt lại dễ như trở bàn tay.

Nhớ rõ lần đầu tiên bàn trướng, hắn đem sổ sách đến xem, đem số vàng bạc thu được khóa dưới tận đáy hòm. Ban đêm mấy lần tỉnh lại, nhịn không được mở khóa hòm kiểm tra, chỉ sợ số bạc trắng sẽ chắp cánh bay đi.

Vẫn soi đuốc đọc giữa đêm khuya, chỉ khác là, hắn đọc sổ sách, không còn đọc sách thánh hiền.

Hiện giờ người thêm hương không còn là ta, một nha hoàn trẻ tuổi hàng đêm đốt cho hắn mùi hương Thiên Trúc mà hắn thích.

Mà ta, vội vàng dệt đan không nghỉ.

Không ai có thể học cách sử dụng khung cửi của ta, trên thế gian này, Hồng Tụ chỉ có một.

Danh khí của chúng ta càng ngày càng lớn, người đến mua vải cũng càng ngày càng nhiều.

Ngay cả dệt suốt đêm, cũng không đủ bán.

“Hồng Tụ, nàng có thể dệt nhiều hơn một chút không?”

Hắn vội vã thúc giục, bất nhẫn nhìn bạc trắng ngay trước mắt, lại không thể thu ngay vào trong túi.

“Hồng Tụ, nàng xem bao nhiêu người chờ mua vải của chúng ta, bao nhiêu người chờ để đưa vàng bạc… Nàng dệt nhiều một chút, chúng ta có thể phú quý.”

“Hiện giờ vẫn không tính là phú quý sao?” Ta hỏi hắn.

“Không không, thế này há có thể tính là phú quý?” Hắn cười lớn.

Chính là lực ta làm không nổi, dù cho không ngủ không nghỉ, một ngày cũng chỉ đệt được mười tấm.

Hắn không biết, đây là tâm huyết tạo thành, mỗi một sợi vải là tinh khí của ta ngưng tụ mà thành.

So không được sắc tương trống rỗng biến ảo, so không được kính hoa thủy nguyệt vô căn cứ.

Nếu không như thế, sao có thể khiến người ta say, cam nguyện bỏ vàng bạc hàng ngày chờ trước cửa dệt phường?

Ngay cả là yêu, cũng sẽ sức cùng lực kiệt.

Ta rất mệt mỏi.

Ta nói với hắn: “Công tử, chúng ta đã không cần vất vả như vậy, lượng của cải này đã đủ để an độ quãng đời còn lại.”

Hắn mắng ta: “Phụ nhân nông cạn, giàu sang phú quý vì sao không cầu!”

Gần nhau mười năm, hắn lần đầu tiên mặt lạnh lên án tôi.

Chuyển lại lời nói dịu dàng: “Hồng Tụ, vải nàng dệt là thiên hạ vô song, chúng ta đã bỏ qua mười năm phú quý, hiện giờ cũng có ngày được mở mày mở mặt, danh dương thiên hạ. Hai bàn tay này của nàng, có thể dệt ra hoa hạ vạn gian, ruộng tốt ngàn khoảnh, há bằng này bạc có thể sánh bằng?”

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, ta đột nhiên lời hắn từng nói với ta.

Hắn nói, thê tử của hắn phải vai quàng khăn, cổ đeo châu, lĩnh cáo mệnh, làm nhất phẩm phu nhân, không thể giống như thôn phụ bình thường, sống cuộc sống vất vả. Lời nói năm xưa còn văng vẳng bên tai, ta hỏi hắn: “Công tử, chàng còn muốn thiếp thân dệt đan đến khi nào, liệu có phải đến khi tóc bạc da gà, răng lạc mắt mù, mới có thể ngừng?”

Hắn giật mình, buông ánh mắt, không dám nhìn ta.

“Nàng còn trẻ như thế, sao lại nói những lời này?” Hắn nâng hai tay ta lên, khép lại lòng bàn tay, cúi đầu hôn lên, “Hồng Tụ, ta biết nàng khổ cực, tạm thời vì ta mà nhẫn nại một chút, được không?”

Ta rút tay, cúi đầu khẽ cười: “Công tử nói quá lời.” Chương 4. Hắn dùng hết trăm lượng bạc này, mở một phương dệt Hồng Tụ trong thành. Ngày khai trương mở bán, khách đầy cửa, tiếng đồn lan nhanh. Chỉ sau ba ngày, phường diệt nho nhỏ, đã tiếp bao khách nhân. Nhiều ngày, mới đến chính ngọ, số vải ta dệt đều đã bán hết. Ba tháng sau, tất cả chúng ta phải chuyển dệt phường đến một nơi lớn hơn. Nửa năm sau, dệt phường Hồng Tụ danh dương toàn thành, người dưới quê cũng đến tìm mua. Phú quý tới thuận tiện như vậy, bắt đầu cao không hề chạm đến, hòn đảo mắt lại dễ như trở bàn tay. Nhớ rõ lần tiên phong bàn trướng, hắn đem sổ sách đến xem, đem số vàng bạc thu được khóa dưới tận đáy hòm. Ban đêm mấy lần tỉnh lại, nhịn không được mở khóa hòm kiểm tra, chỉ sợ số bạc trắng sẽ chắp cánh bay đi. Vẫn soi đuốc đọc giữa đêm khuya, chỉ khác là, hắn đọc sổ sách, không còn đọc sách thánh hiền. Lúc này người thêm hương không còn là ta, một nha hoàn trẻ tuổi hàng đêm đốt cho hắn mùi hương Thiên Trúc mà hắn thích. Mà ta, hấp tấp vội vàng dệt đan không nghỉ. Không ai hoàn toàn có thể học cách sử dụng khung cửi của ta, trên trần gian này, Hồng Tụ chỉ có một. Danh khí của tất cả chúng ta ngày càng lớn, người đến mua vải cũng ngày càng nhiều. Ngay cả dệt suốt đêm, cũng không đủ bán. “ Hồng Tụ, nàng hoàn toàn có thể dệt nhiều hơn một chút ít không ? ” Hắn vội vã thúc giục, bất nhẫn nhìn bạc trắng ngay trước mắt, lại không hề thu ngay vào trong túi. “ Hồng Tụ, nàng xem bao nhiêu người chờ mua vải của tất cả chúng ta, bao nhiêu người chờ để đưa vàng bạc … Nàng dệt nhiều một chút ít, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể giàu sang. ” “ Hiện nay vẫn không tính là giàu sang sao ? ” Ta hỏi hắn. “ Không không, thế này há hoàn toàn có thể tính là giàu sang ? ” Hắn cười lớn. Chính là lực ta làm không nổi, dù cho không ngủ không nghỉ, một ngày cũng chỉ đệt được mười tấm. Hắn không biết, đây là tận tâm tạo thành, mỗi một sợi vải là tinh khí của ta ngưng tụ mà thành. So không được sắc tương trống rỗng biến ảo, so không được kính hoa thủy nguyệt vô căn cứ. Nếu không như vậy, sao hoàn toàn có thể khiến người ta say, cam nguyện bỏ vàng bạc hàng ngày chờ trước cửa dệt phường ? Ngay cả là yêu, cũng sẽ sức cùng lực kiệt. Ta rất căng thẳng mệt mỏi. Ta nói với hắn : “ Công tử, tất cả chúng ta đã không cần khó khăn vất vả như vậy, lượng của cải này đã đủ để an độ quãng đời còn lại. ” Hắn mắng ta : “ Phụ nhân nông cạn, giàu sang phong phú vì sao không cầu ! ” Gần nhau mười năm, hắn lần tiên phong mặt lạnh lên án tôi. Chuyển lại lời nói dịu dàng êm ả : “ Hồng Tụ, vải nàng dệt là thiên hạ vô song, tất cả chúng ta đã bỏ lỡ mười năm giàu sang, hiện giờ cũng có ngày được mở mày mở mặt, danh dương thiên hạ. Hai bàn tay này của nàng, hoàn toàn có thể dệt ra hoa hạ vạn gian, ruộng tốt ngàn khoảnh, há bằng này bạc hoàn toàn có thể sánh bằng ? ” Lần tiên phong sau một thời hạn dài, ta đùng một cái lời hắn từng nói với ta. Hắn nói, thê tử của hắn phải vai quàng khăn, cổ đeo châu, lĩnh cáo mệnh, làm nhất phẩm phu nhân, không hề giống như thôn phụ thông thường, sống đời sống khó khăn vất vả. Lời nói năm xưa còn văng vẳng bên tai, ta hỏi hắn : “ Công tử, chàng còn muốn thiếp thân dệt đan đến khi nào, liệu có phải đến khi tóc bạc da gà, răng lạc mắt mù, mới hoàn toàn có thể ngừng ? ” Hắn giật mình, buông ánh mắt, không dám nhìn ta. “ Nàng còn trẻ như vậy, sao lại nói những lời này ? ” Hắn nâng hai tay ta lên, khép lại lòng bàn tay, cúi đầu hôn lên, “ Hồng Tụ, ta biết nàng khổ cực, trong thời điểm tạm thời vì ta mà nhẫn nại một chút ít, được không ? ” Ta rút tay, cúi đầu khẽ cười : “ Công tử nói quá lời. ”

Tìm kiếm với từ khoá :

Được thanks
            Share
Xem thông tin cá nhân

Hiển thị bài viết từ :  Sắp xếp theo  
Trả lời đề tài  [ 4 bài ]  Chuyển đến trang 
1,2Trang sau

     

     

Chuyển đến :





Đang truy vấn

Thành viên đang xem chuyên mục này: bubusimilekem, liontini, meo lucky, trangle1402, tuvu và 162 khách

Điều hành
Mod Box Truyện Sưu Tầm, Thử việc Box Truyện sưu tầm


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm

Source: thabet
Category: Game